ÓC THỰC TẾ


ÓC THỰC TẾ

ÓC THỰC TẾ

1. Thành nghỉ việc nhanh chóng sau 2 tháng làm sale ở 1 DN. Thành tìm việc khác, chỗ dăm ba tháng, chỗ 1 năm, rồi nghỉ vì cùng 1 lý do là “không thích”, “không thấy đam mê”. Em chỉ làm công việc mà mình yêu thích, mình đam mê, em chỉ có thể nói chuyện được với người hợp gu- Thành khẳng định.
40 tuổi, một căn nhà nhỏ và một chiếc xe ô tô, 2 cái Thành mong muốn nhất, đều chưa có. Nhưng cơ hội kinh doanh nào thì Thành cũng chỉ làm 1 thời gian ngắn là bỏ, vì thấy hết thích, hết yêu.

2. Năm lớp 6, tui được học tiếng Anh bài bản. Năm đó trường đột phá với việc mời 1 cô giáo không có bằng cấp sư phạm về dạy. Cô từng làm cho cty dầu khí của Mỹ trước 75, nói y chang Mỹ. Cô sửa phát âm và đánh tui muốn gãy tay, ngày nào 2 bả vai tui cũng bầm tím vì bị đánh.

Thời đó, GV đánh HS là bình thường, cha mẹ thấy thầy cô đánh thì về còn đánh thêm. Khi phát âm miết không được chữ có phụ âm fr và sp, tui chán ghét môn tiếng Anh cực kỳ, ghét cô giáo, chống đối ra mặt, học đối phó. Nhưng sau đó tui nghĩ, ghét vầy là tự thiệt thòi, mình ngu quá. Và quyết tâm học, bắt đầu bằng mọi từ vựng in trong phía sau cuốn sách, từ chữ a/an. Vì kỷ luật và chăm chỉ mà từ từ tui nói được Anh lưu loát, năm lớp 10 là trò chuyện được khách Tây đi du lịch VN.

Sau này học tiếng Trung, chữ có phụ âm đầu là z, c tui mất mấy năm mới đọc ra âm gần giống, viết chữ Hán tới lui cả trăm lần mới nhớ mặt chữ, nản lắm, nhưng chưa hề có ý định bỏ cuộc, đã theo cái gì là tới tận cùng.

Tới bây giờ, tui không hề có đam mê ngoại ngữ, chỉ là thấy cần thiết, PHẢI HỌC. Tương tự vận động, cũng đau nhức, cũng mệt sau khi tập, cũng không đam mê gì, nhưng vì cần thiết cho sức khoẻ mình, thì PHẢI TẬP.

Khi ra đời, đi làm việc cũng thế. Có những ông đối tác, nhà cung cấp lẫn khách hàng, củ chuối bỏ mẹ, cho làm bạn thì không bao giờ, nhưng tui vẫn nịnh nọt, vẫn vui vẻ để bán hàng. Tui bật mode “không cảm xúc”, hễ còn lợi ích thì vẫn cứ phải duy trì quan hệ đó. Ghét một công việc mà mình vẫn làm thì mới hay, tui tâm niệm vậy. Rồi từ từ, sẽ thấy không còn ghét nữa. Đơn giản, đó là công việc, PHẢI LÀM. Rồi từ từ nó cũng xuất sắc.

Tui nghĩ vậy, ai may mắn thì học được ngành mình thích, tìm được việc mình đam mê, sống chung được với người mình có feeling. Nhưng cảm xúc nó là trạng thái, 1 lúc nào đó nó sẽ hết. Nhưng vì còn lợi ích, thì vẫn cứ phải thực hiện. Sau này tui mới biết đó là ÓC THỰC TẾ.
Tui cũng có bạn văn chương, nhưng họ có cảm hứng mới viết. Tui không vậy. Khi rảnh rỗi được thì viết, ví dụ ngồi trên máy bay, không ngủ được thì bật máy tính ra. Khi thấy cần viết thì PHẢI VIẾT. Rồi chữ nghĩa nó cũng xuất hiện.

3. Tui viết văn viết chương là cái các bạn đang thấy. Nhưng cái tui chiếm nhiều thời gian hơn là làm ăn, có tiền mới giúp được người khác, mới chỉ đường cho người khác đi đúng được. Tui thấy cái nào cũng đều có kết quả nếu mình chuyên tâm vào, không quan tâm cảm xúc trồi sụt thất thường của cơ thể.

*Đó là nội dung tui chia sẻ hôm nay, bé nào note lại được ý tui muốn truyền tải thì còm. Hình tui chụp ở Anh khi trên tàu lửa. Này là hồi 20 năm trước, thời máy chụp hình số mới ra, mượn của bạn.

Hình ảnh

TonyX
https://x.com/Tony_Buoi_Sang/status/1860173865068155311

Xem thêm : Làm điều mình thích: cái bẫy của bất hạnh?

Bạn đọc comment:

kim lanh nguyen@kimlanhnguyen4
dạ con cám Dượng ạ. Con nhận được thông điệp từ đây :
khi đã có mục tiêu ban đầu thì quyết làm thì làm tới cùng, trong chặng đường đi có khó khăn thì những tiếng nói nhỏ bên tai thường hay xuất hiện
“tôi không phù hợp với cái này, cái này tôi không đam mê, không phải sở trường của tôi …”
Tất cả đều là lí do biện hộ cho cái mình chưa làm được.
“Muốn làm thì tìm giải pháp. không muốn thì tìm lí do để biện hộ”

Jolie Tran @jolie031114
“Cái nào cũng có kết quả nếu mình chuyên tâm vào.”
Nếu chỉ vì thích mà làm, thì hoá ra chỉ là một thú vui. Công việc thì ngay cả khi không vui thích, bạn cũng cần phải làm, và làm tốt như khi bạn vui thích nhất! Đó là sự chuyên nghiệp, là có trách nhiệm.
(Nhưng nếu biết nó sai mà vẫn làm, trái với lương tâm mà vẫn phải làm, thì dù nó là công việc, cũng phải dũng cảm mà từ bỏ!)

Tuyet Nguyen @TuyetNguyen2911
Sáng nay con cũng tự vấn lại bản thân vụ kỷ luật hay động lực á Dượng. Con nhớ bài “Một bếp lửa hồng” của Dượng cũng kiểu này. Giờ thêm bài viết mới của Dượng, công nhận, mài bút kiểu Dượng con theo miệt mài mãi mà vẫn theo đuôi. Chúc Dượng cuối tuần vui vẻ, hôm nay Dượng tổ chức tất niên đi Dượng ơi, kể chuyện chuyến đi Triều Tiên vừa rồi đi Dượng.

Trần Bảo Đài @tranbaodai83
Bài này của Dượng giống bài “bệnh hào hứng 1 phút” chị Tuyết ha.

Thu Tran Thi @bega0301
Đam mê có thể là thứ cả đời không tìm thấy được, nhưng kỉ luật phải là thứ đi trước. Xác định thứ mình cần phải học, theo đuổi 4-5 năm để thành thục, lúc đó mới biết mình có hợp với ngành nghề, công việc đó hay không; từ đó tìm ra được Ikigai của cuộc đời mình (tức thứ mình đam mê, thứ mình giỏi và thứ xã hội cần). Thưa Dượng.

Ngoc Anh @Anhlalanature
Vâng Dượng ui. Con đầu 9x ngày đi học dốt với sai là bị thầy beo tai, bấm tai, cầm thước Lim giơ 2 bàn tay ra quật đau rát luôn ấy. Thấy nhục thấy đau, thấy sợ nên cố mà cầy. Công việc thì cũng như Dượng share ở phần số 2. Thấm lắm ak. K gì hoàn hảo thứ còn lại chính là kỷ luật

Nhan Nguyen @NguyenNhan71169
Hãy làm điều cần thiết với sự kỷ luật, tập trung vào mục tiêu thay vì cảm xúc thoáng qua. Từ đó, mọi việc đều có thể đạt được kết quả tốt đẹp.

Nguyễn Quang Duy @NguyenduyLpk
vâng, cảm xúc chỉ là nhất thời đừng để nó chi phối, lúc yêu lúc ghét là chuyện bt, chúng ta phải hiểu ta cần cái gì, cái gì cho ta được lợi ích lâu dài và to lớn, đừng vì cái nhỏ bé trc mắt che mất tầm nhìn.

Tap Nguyen @Nguyen__Tap
Con nghĩ mình nên làm công việc mình thích, chứ không đợi thích rồi mới làm. Có những việc mình không thích nhưng nó mang lại lợi ích cho mọi người và cho mình thì con vẫn chấp nhận làm.

Bá Đức @WonkaNguyen7979
Dạ. Con rút ra được, khi mình luyện tập bất kỳ việc gì. Càng luyện tập nhiều lần. Theo thời gian càng ngày mình sẽ càng giỏi việc đó ạ.

 

 

, ,



Source link

Contact Me on Zalo