
Anh nghĩ nhiều lắm rồi. Em còn trẻ, tương lai còn dài, anh không muốn nhìn em phải lăn lộn mãi trong cái nghề vất vả này, nhìn bề ngoài thì sung sướng thật đấy, nhưng người thương em thật lòng thì hiểu quá rõ. Môi trường thức khuya dậy sớm ồn ào, khách hàng thì nhiều người nhiều tính không phải ai cũng giống ai.
Nhà anh có mảnh đất dưới quê, anh đã nói với mẹ rồi mẹ đồng ý bán đi để lấy vốn mở cho em một tiệm nails tử tế, sáng sủa, để em làm nghề bằng đôi tay khéo của mình, vừa sạch sẽ, vừa ổn định. Anh chỉ muốn em có một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, không phải tủi thân hay lo nghĩ nhiều.
Anh đi làm lương 6 triệu, em có tiệm nails thu nhập cũng ổn định, anh sẽ cố gắng thời gian đầu đi tìm khách quen xung quanh cho em, bảo họ hàng cô dì chú bác ra ủng hộ việc của em là chỉ cần nâng cao tay nghề.
Hai đứa mình không cần giàu sang gì. Tiền bạc không phải thứ quyết định hạnh phúc điều quan trọng là mỗi ngày về nhà còn có nhau. Mình tự tạo ra hạnh phúc riêng của riêng mình.
Em về sớm thì đi chợ, nấu cho anh bữa cơm canh cà đạm bạc. Anh về sớm thì dọn nhà, giặt đồ, nấu nồi canh đợi em. Em mệt, anh sẽ ôm em vào lòng để em dựa vào. Anh mệt, chỉ cần cái chạm nhẹ của em hoặc 1 câu hỏi thăm là anh thấy đủ.
Nhà mình có thể không lớn, cuộc sống có thể không dư dả nhưng chỉ cần có em ở đó, anh thấy lòng mình bình yên. Em đồng ý cùng anh xây một cuộc sống giản đơn mà hạnh phúc chứ?
