Anh Đã Từng Thích Một Người Đến 9 Năm

Anh đã từng thích 1 người đơn phương đến hơn 9 năm trời… Chừng ấy năm người ta chắc đủ để 2 con mèo đẻ ra cả 1 dòng họ. Mà lại là từ 17 tuổi đến năm 26 tuổi, ở cái tuổi ấy Messi và Ronaldo đang trên đỉnh cao bóng đá với cả trăm danh hiệu. Còn anh chỉ thích một người con gái mà thôi…

Thú thật là anh cũng gặp gỡ và hẹn hò với một số cô khác. Cũng ngạc nhiên là có vài cô thích anh,  rốt cuộc là chả đi đến đâu cả. Giống như bạn có những đường kiến tạo đẹp như mơ ở phút 90 nhưng bạn đéo sút, vì sút xong trận đấu kết thúc. Bạn muốn dứt điểm một cơ hội khác đẹp hơn nữa, lúc này bạn phải bắt vô lê kiểu đạp xích lô chứ không phải là đệm bóng cận thành nhàm chán.

Bởi anh tin “người ấy” mới là chân ái của đời mình, Cô Cô của Dương Quá chỉ có một, người khiến anh bỏ cả giang hồ, kể cả có là Võ Lâm Minh Chủ cũng vứt hết để sống với cô trọn đời.

Năm ấy tại hạ 26 tuổi, Cô Cô cách xa ngàn dặm đến báo tin, Cô đã có ý trung nhân. Những tưởng tại hạ sẽ suy sụp, miệng thổ huyết. Bàn tay nắm chặt lấy không khí mà hét lên rằng ” Tại sao? Tại sao? Cô cô lại đố xử với ta như vậy? Ta không cam! Ta không cam!”.

Nhưng rốt cuộc tại hạ lại cảm thấy nhẹ nhõm, sinh lực tràn trề, không những võ công không bị phế bỏ mà còn bước lên tầng cao mới. Thật, anh hoàn toàn trút bỏ gánh nặng của 9 năm trước đó. Mọi thứ thay đổi, và anh quyết định đến lúc sống vì mình chứ không phải là vì một ai khác vì một mục tiêu không có thật. Anh vào Sài Gòn để tận hưởng một cuộc sống xa hoa và trác táng.

Bây giờ anh có lẽ đã kiếm nhiều tiền hơn ngày xưa một chút, thành công hơn một chút, miệng dẻo hơn ngày xưa một chút, cái gì cũng thú vị hơn một chút thì cũng nhận ra cảm xúc cũng bớt đi một chút, nhiệt huyết cũng bớt đi một chút…. thứ gì ngày xưa thiếu thì nay được bù vào mà cái gì ngày xưa tràn trề thì nay lại khô khan hơn.

Cũng có khi thấy vài ba em xinh tươi đúng gu mình thích đi ngang qua, cũng chỉ nghĩ là xinh đấy, để ngắm thôi. Xin số để làm cái quái gì, mệt, mất thời gian. Chưa kể chúng nó có khi kém mình cả “giáp”.


Nếu hỏi giờ có hối hận vì 9 năm thanh xuân đã all-in hết vào một cửa chưa thì phần lớn là không hối hận. Thứ gì làm đã làm cả rồi, như giả vờ nắm tay, hôn trộm, ôm người ta đến cả tỏ tình bằng cả cái hội trường công ty chỉ chiếu clip sinh nhật, hay là tặng hoa thật to để cả văn phòng phải ghen tỵ cũng làm hết con mẹ nó rồi.

Nếu thất bại chỉ là do kiếp trước ăn ở không tốt . Nếu có quay thời gian trở lại thì quay mẹ về từ 5 kiếp trước ngày nào cũng live stream như cô Phương Hằng với quyên góp ngàn tỷ để kiếp này có vợ đẹp con khôn.


Còn những lúc hối hận thì chỉ là thi thoảng những ngày trằn trọc khó ngủ như hôm nay mà có con nào nó pha cho cốc nước cam thì tốt. Cơ mà anh tin nếu con nào vô phúc lấy anh lúc đó thì chẳng qua anh cũng xa chân lỡ bước, anh sẽ sống một cuộc sống hời hợt, đối xử với người ta nhạt hơn nước ốc. Anh làm khổ mình, khổ người khác mà thôi.

Nghiêm túc mà nói mình kể chuyện này để nói về việc có 1 bạn gần đây inbox mình hỏi về việc tại sao mình lúc nào cũng nhiều năng lượng và nhiệt huyết như thế. Thì mình sẽ trả lời rằng để trả lời câu hỏi mình muốn gì, hay mục đích sống là gì thì chắc có lẽ cả đời người cũng không thể trả lời được.

Thứ duy nhất bạn có thể làm là luôn sẵn sàng, luôn luôn dấn thân. Bởi mỗi khi bạn đong đếm các cơ hội và chần chừ ra quyết định là bạn đã mất đi một cơ hội khác, sẽ chẳng có thành quả nào rõ ràng cả nếu bạn không dám bắt đầu. Thậm chí nếu gần hết đời người và không tìm ra được cái gì cả thì vẫn hơn là đến cuối đời bạn ước ao hoặc tiếc nuối nếu lúc đó mình bắt đầu thì sao nhỉ?

Always hungry, always foolish

( bài này quá hay không phải tôi viết, một cậu em cũ viết mà nó để friend nên thấy tiếc đăng public cho mấy cậu trai trẻ đọc )

Nguồn : Sư Phụ Tôi Chưởng Môn Long Sắt