Chuyện nhạo: Nhạo văn minh – 8 chữ vàng trên bàn nhạo
Cuối tuần, nhạo chút chơi:
NHẠO VĂN MINH
(Kỉ niệm về bài học đầu tiên : 8 chữ vàng trên bàn nhạo)
Hồi SV, tui cũng thỉnh thoảng sang nhà trọ của bạn, nhạo bia hơi rồi gõ chén hát um sùm. Nhưng khi ra trường, lần đi Ấn Độ đầu tiên có quá cảnh sân bay Singapore, tui thấy họ bán rượu quá trời, nên nghĩ nhạo sẽ là “văn hoá”, mình không thoát được, nên sẽ “master” cái này, mình phải lấy rượu làm chất xúc tác để làm ăn hiệu quả.
Vậy là tui mon men xin đi theo mấy anh lớn, mấy chú lớn để nhạo. Lần nào cũng ói xanh mặt, chị Hà giúp việc cho tui ngày ấy, thấy cỡ 10h đêm mà tui chưa về thì hiểu, vô phòng tui, lau cái toilet sạch và thơm từng mm, dùng máy sấy tóc sấy cho khô ráo nền nhà, quăng 1 cái gối. Và đêm đó là tui ngủ ở đó, tiện việc kêu em “Huệ” cả đêm. Nhạo lần nào về cũng ói mật xanh mật vàng, rồi tự nhủ, hay là bữa cuối, không bao giờ nhạo nữa, nhưng rồi cũng nghĩ lại, kệ mẹ nó chớ, nhạo thì phải xỉn phải ói chớ. Cứ thế mà miết cho tới ngày tui nghỉ hưu. Được cái là khôn, nhạo xong là về uống bình nước cà gai leo to đùng mà chị Hà nấu để sẵn trong toilet. Với đi lang thang mấy cửa hàng nội địa Nhật, thấy mấy loại thực phẩm chức năng có vẽ hình lá gan, mua về uống. Nên gan tui mặc dù nhạo nhiều nhưng không có tổn thương gì.
Tui nhớ bài học đầu tiên anh Tuấn, sếp cũ chỉ là 8 chữ vàng trên bàn nhạo: Dân chủ – kỷ cương – tình thương – trách nhiệm.
- “Dân chủ” là vào quán, ai muốn ăn gì thì cứ tự nhiên gọi, thèm gì ăn đó, đất nước đã mở cửa, không còn khó khăn về miếng ăn nữa.
- “Kỷ cương” là khi người ta cạn thì mình cũng cạn, chớ để người ta đợi lâu, khi cạn hết thì mới rót chai mới.
- “Tình thương” là phải mời qua mời lại, ánh mắt long lanh, khuôn miệng tươi cười, nói những lời khen ngợi khuyến khích người kia thật lòng, không được cà khịa, giả tạo, không thật lòng.
- “Trách nhiệm” là khi thanh toán, không được đi tiểu, giả vờ nghe điện thoại để tránh né việc góp tiền. Chơi phải sòng phẳng, ngay cả người ta mời mình thì mình phải mời lại. Có vậy mới bền vững được.
TonyX

P/s: Các bạn có thể còm “kỷ niệm nhạo đáng nhớ của bạn”.
Bộ đôi của tui, tới giờ vẫn còn. Cái trên là của Ý, mắc nhen, 19k/gói lần, tuần tui uống 2-3 lần, hơi thở thơm như em bé sơ sinh vì nó ức chế mọi vi khuẩn sinh khí hôi trong bụng, không còn ợ chua. Còn cái dưới là đi nhạo về là uống.

Nhạo để làm ăn, đừng có đô mạnh quá, nhiều đối tác họ sợ. Đô vừa đô yếu là đủ.
Xem: ĐÔ YẾU
Nhưng đôi khi cũng phải biết Khéo léo nói Không với lời mời đi nhạo nha:
Khéo léo nói Không với lời mời đi nhạo
Mình năm nay đã có nhận thức khác. Không cả nể ai. Nói bác sĩ dặn đang có nguy cơ bị bệnh trong người như gan, thận, tiểu đường….để từ chối. Không nên sợ họ buồn. Hoặc sợ mất quan hệ. Mình uống nhiều hay họ uống nhiều, trước sau gì cũng hem còn sống để mà duy trì quan hệ.
Xe máy + rượu bia là công thức giết người hàng loạt ở các nước nghèo. Mình nắm được công thức này, tránh ra là an toàn.
Chỉ uống nhiều, lâu lâu tuý luý một bữa với điều kiện phải ở lại, hoặc được ai đó chở về bằng xe hơi (chở xe máy cũng nguy cơ trúng gió), và khi nhạo, giới hạn theo tửu lượng cho hưng phấn gọi là. Mạnh dạn đứng dậy xin kiếu khi thấy mệt. Thời gian hem có, nghe mấy ông già lè nhè chi.

Không phân tán 3 nguồn lực “tiền, sức khỏe, thời gian” với người không cần thiết. Ba nguồn lực trên đều bị mất đi khi “nhạo”, mà rước vào n rắc rối. Chỉ nhạo khi không thể từ chối, mà cái đó có lợi cho công việc thì đành chịu, nhưng cẩn thận chuyện đi xe. Taxi, Uber, gọi điện cho người thân. Đừng bao giờ dại dột tự lái xe khi đã uống rượu bia.
Thế hệ trẻ, mình có nhận thức rất khác. Vô gặp anh em dòng họ bạn bè hàng xóm đang nhậu, mình kiếm cớ thoát ngay, xin phép đi về tập vật lý trị liệu để trị một số bệnh nan y có nguy cơ mắc phải. Search trên mạng tìm vài tên bệnh nan y, tên bệnh quốc tế càng hay, là họ cho mình đi về. Đại loại “hẹp tâm thất trái, phình tâm nhĩ phải, hẹp bao quy đầu mức độ 3, phình đại tràng, trực tràng bị xoắn nhẹ, rối loạn hành vi cảm xúc, bệnh gout, alzheimer, parkinson” gì đó… Người Việt sợ bệnh và cũng thông cảm khi nghe ai đó bệnh. Chứ không, ép ghê lắm, nói này nói kia nhức đầu bắt mệt.
Rồi về mình vô thư phòng ngồi đọc sách, đọc báo, tập thể dục yoga, uống trà, ngắm trăng thưởng hoa, ăn bánh….và nói chuyện với người già, trẻ nhỏ. Chăm sóc vườn tược, lau dọn nhà cửa, nghe nhạc ngắm tranh. Cho chó cho mèo ăn, sống chan hòa cùng thiên nhiên. Bạn bè nào cùng lé-vồ (level – cấp độ) thì mời tới, cùng nhau hàn huyên. Đi ngắm chỗ này chỗ kia nghĩ chuyện đầu tư làm ăn, trồng trọt, chăn nuôi, mở farm, mở resort, xưởng, công ty này nọ…cho địa phương mình. Cô đơn hem ai hiểu cũng được, có sao. (Xem : Nỗi cô đơn thượng lưu)
Vậy đi cho nó đẳng cấp. Nhậu nhẹt liên tục, ép nhau uống cồn là văn hóa rất xấu và hại, cần loại bỏ dần. Ít người làm được, ít người thoát ra được đám đông tâm lý này.
Nhưng năm nay mình khác, mình làm được.
TnBS
P/s: Xem chuyện Tony bị tai nạn khi nhậu xỉn đi xe máy tại đây: Giã từ dĩ vãng


