SỰ CHUYÊN NGHIỆP


SỰ CHUYÊN NGHIỆP

Nay tui nói về sự chuyên nghiệp. Lấy 1 cái nghiệp mà kiếm cơm thì gọi là chuyên nghiệp. Ví dụ, đá banh chơi cho vui, cho sức khoẻ thì chỉ là môn thể thao, nhưng đá banh để kiếm tiền, được trả lương, được chuyển nhượng mua bán thì gọi là cầu thủ chuyên nghiệp. Hát cho vui thì là giải trí, còn hát kiếm tiền thì là ca sĩ chuyên nghiệp. Để lên đỉnh, ai cũng nên “chuyên” về 1 “nghiệp”, ví dụ mình sale chuyên nghiệp, quản lý chuyên nghiệp, kế toán chuyên nghiệp,…. Các bạn thấy học sinh trường chuyên đa phần học giỏi hơn mặt bằng chung, vì có chữ “chuyên” trong đó.

Lĩnh vực khác tui nói sơ sơ vậy thôi vì không biết nhiều, nhưng bên kinh tế thì tui rành. Ví dụ như khởi nghiệp, 4 cô Trang Tuyết Phú Lụa ban đầu của Hector đó, cũng đi rao từng chai nước, nhưng chỉ nên cỡ 5 năm thôi, sau thì mời công ty chuyên nghiệp vào mà quản lý, mình chỉ giữ 1 ít cổ phần và đứng đằng sau hỗ trợ, rồi đi làm mấy cái ước mơ khác của mình. Như

  • @TuyetNguyen2911 thì đi giảng dạy vì cô ưa lý luận biện luận;
  • @TrangLaLaLa thì yêu Đà Lạt và yêu sô cô la;
  • @Willleminhkhang thì yêu mảnh đất U Minh và những cánh đồng tràm;
  • @luahectordtht thì yêu trẻ thơ và dấn thân vào thiện nguyện.

Hãy để công ty chuyên nghiệp họ làm tốt hơn mình tự làm.

Tương tự team Moshav. Những bạn sáng lập và phải rao bán từng hũ yến nhung, câu chuyện đi Israel về đầy cảm hứng nhưng nếu nói mãi thì cũng nhàm, và vì không chuyên nghiệp nên các bạn @Tr_Hoang_Nam hay @DreamValleyNH nỗ lực cỡ nào thì doanh thu cũng chỉ lèo tèo vài ba tỷ 1 tháng thôi, nhiều problem về quản lý và quản trị vì không chuyên. Khi mời team chuyên nghiệp của @thomasphamLPT về, bạn đẩy doanh số lên gấp mấy lần, hỏi 1 phát thì 5 phút sau là có ngay số liệu tồn kho bao nhiêu, nợ phải trả bao nhiêu, nợ phải thu bao nhiêu, tiền mặt bao nhiêu, chi phí bao nhiêu, cây trồng vật nuôi thế nào…

Ví dụ mình làm sale, là thương mại, ai tự tin và muốn kiếm tiền tốt, lên đỉnh cái ngành đó thì nên chuyển thành chuyên nghiệp. Đá banh nghiệp dư, ca sĩ nghiệp dư, tay trong tay ngoài, vừa làm việc này vừa đi bán hàng vì chưa tự tin, thì chỉ dừng lại ở mức nghiệp dư.

Còn quan điểm của tui thì all-in, chơi tất tay, lên đảo đốt thuyền, không có đường lui (kiểu vua Quang Trung – Xem bài : Bước chân thần tốc), chịu rủi ro mất hết, làm cật lực rồi sau 5 năm, huấn luyện và đào tạo, chuyển giao cho thế hệ sau làm, tất nhiên không mấy người chấp nhận lối tư duy mạo hiểm ấy.

Thời trẻ, mặc dù có nhiều năng lực như viết sách, viết báo, làm MC, diễn viên (tui từng thủ khoa đầu vào trường sân khấu 2, nay là ĐH sân khấu điện ảnh) thậm chí làm khoa học (thời SV từng đoạt giải 1 công trình nghiên cứu khoa học cấp bộ và học bổng AusAID đi Úc học lên) nhưng khi chọn làm sales, tui dẹp hết, toàn tâm toàn ý cho việc bán hàng. Tối ngủ là mong mai dậy sớm để đi bán hàng thôi.

Tui chọn thành 1 anh chàng sale chuyên nghiệp. Bắt đầu bằng việc tập luyện thể hình ở gym và chơi tennis. Tui buộc mình khi mặc áo thun quần jean thì căng đét, khi mặc áo sơ mi đóng thùng phải ngon trai, cái nào cần nở như ngực mông vai thì phải nở, cái cần thon như eo, đùi, mặt thì phải thon.

Tui chưa bao giờ ngưng việc đọc sách vì nó giúp mình có từ vựng và lập luận để nói chuyện, cũng chưa bao giờ ngưng học ngoại ngữ vì nó giúp mình khua môi múa mép mà lấy tiền Tây Tàu. Tui tự tập nói trước gương trong nhà tắm, dễ ăn j cũng được, ngủ đâu cũng được, nói chiện vui vẻ với mọi thể loại người, dùng vũ khí ánh mắt trong đàm phán…

su chuyen nghiep
su chuyen nghiep

TonyX – 1876806725023772829

“Mình đánh bóng chuyền giỏi, ban đầu chơi nghiệp dư cho vui, nhưng nếu thấy thật sự rất có tài và đam mê cái đó, thì có thể mạo hiểm chọn “lên chuyên nghiệp”.

Chọn chuyên nghiệp thì thời gian chủ yếu sẽ nằm ở đó, không có phân tán để học cái khác, làm cái khác (trừ học văn hoá ở mức phổ thông). Nhưng cũng có % là thất bại, ví dụ bị chấn thương phải giải nghệ. Nghiệp cầu thủ rất ngắn, cỡ 35 tuổi phần lớn sẽ chạy nhảy hết nổi, lúc đó ra đời đối diện với sự thật là không biết làm gì để kiếm sống, do cả thanh xuân chỉ biết chơi bóng.

Lúc đó, con phải chịu khó học lại từ đầu. Nhưng nếu mình chọn chuyên nghiệp mà có tài và có may mắn, thì cơ hội lên thẳng đội tuyển quốc gia, có danh, có tiền, có bồ có vợ hoa khôi. Tiền dư dăm ba chục tỷ, giải nghệ vẫn có thể sống tốt được.

Hoặc trong quá trình chơi thể thao, có thể làm thêm cái kinh doanh lúc rảnh rỗi. Ví dụ như chuyền 2 tài năng của đội tuyển quốc gia hiện nay, cổ có kinh doanh yến sào thương hiệu riêng nữa, thấy cả đội hay uống quảng cáo cho. Nhìn trong đội tuyển, gương mặt cô Lâm Oanh này lanh lợi hẳn, nhanh nhẹn vô cùng nên chuyền 2 rất độc lạ, đối thủ không biết chuyền cho mũi tấn công nào để đỡ. Cậu thích bóng chuyền, trận nào cũng đi coi và biết vậy á.

Lâm Oanh

Còn như cậu, năm 1 năm 2 cũng vào đội tuyển bóng chuyền của trường, cũng đi giao lưu với các ĐH khác, nhưng mà chỉ dừng lại tới đó. Sau cậu chọn nghiệp kinh doanh xuất nhập khẩu, và all-in vào đó. Cậu điên cuồng học ngoại ngữ dù chẳng có đam mê con mẹ gì, nhưng phải học để có thể bán buôn với nước ngoài.

Cậu điên cuồng tập thể lực, tập ăn tập nói, tập thích nghi ăn gì cũng được, ngủ đâu cũng được, nói chuyện với ai cũng được. Cà ri Ấn Độ mà cậu ăn được 6 tháng liên tiếp được thì con biết rồi đó. Cứ nghe hội chợ quốc tế về lĩnh vực mình quan tâm là xách giỏ đi tới, cười nói chào mời lả lơi như gái mại vâm, mời Tây Tàu sang mần ăn.

Sau này cậu chơi FB và viết sách, dành thời gian 1 nửa cho việc này nên FB và sách cũng có chút tiếng vang, nhưng cậu dừng lại, không all-in vô, không muốn trở thành người viết chuyên nghiệp.

Cậu bây giờ 1/3 thời gian là cho công việc XNK đã chọn, 1/3 thời gian là giúp người khác bằng tất cả những gì cậu biết, 1/3 thời gian là đi chơi, chứ quỹ đời cũng không còn nhiều năm, mà còn hơn 100 nước chưa đặt chân tới. ”

Đó là câu chuyện tui nói hum qua với 1 đứa cháu đang phân vân giữa chơi bóng chuyền chuyên nghiệp và đi học ĐH, tham gia bóng đá phong trào cấp trường. Bé nào hiểu được gì thì còm.

TonyX – 1880442940159647863

Bữa tui định đào tạo bé @NhanNhienMepu (bên X) tập trung sản xuất dầu gội, còn anh của bé thì tập trung kinh doanh, nhưng vì anh của bé không có tính thích nghi tốt, mời ăn mắm chưng thì từ chối vì “không thích nên không ăn”, do vậy coi như không có tố chất để có thể kinh doanh. Nên tui all-in chỉ bé Nhân vừa SX, vừa KD luôn.

chơi bóng chuyền chuyên nghiệp

Dat Huynh @Aurevoir221939
Trừ khi bạn ý thực sự rất tài năng và có con đường cụ thể để all in vào thể thao thì còn lại,9/10 nên có business vẫn tốt hơn. Tỷ lệ người chọn nghiệp thể thao mà để tạm gọi là thành công rất thấp. Kể cả ở phương Tây nơi mà dk vật chất tốt hơn ở vn

Tony Buổi Sáng @Tony_Buoi_Sang
KD cũng phải có khiếu và all-in thì mới có danh có phận được. Còn lại đều nhàn nhạt và làm rất nhỏ.

Nhắc tới gym mới nhớ, hồi tui tập, hệ thống gym chưa có, muốn tập phải vô khách sạn 5 sao, 2 triệu 1 tháng, được xài hồ bơi và xông hơi. Họ có gói 1 năm 20 tr, rẻ hơn (1 năm đóng theo tháng tính ra là 24 tr), vì ít tiền nên tui chỉ mua gói tháng.

Có anh bạn tập chung tên Hạnh, ảnh nói với mọi người tên ảnh là Hạnh trong chữ Hạnh Phúc, ba mẹ anh sinh ra mong anh vậy và anh sống đúng những gì cha mẹ mong mỏi. Chị vợ anh tên gì giờ tui quên, thỉnh thoảng cũng lên phòng tập ngồi chơi, tui cũng có trò chuyện.
Một hôm tui nhận được email của ảnh, nói sắp đi Úc định cư, gói gym 1 năm mới mua chưa sử dụng sẽ chuyển nhượng lại với giá 10 triệu (khách sạn chỉ cho nhượng lại chứ không có hoàn tiền). Tui ham rẻ, confirm, ra bank làm lệnh chiển phản (thời đó không có TT online), rồi ảnh hẹn lên ký chuyển nhượng.

Mấy hôm sau lên tập, không thấy ảnh, tui nghĩ chắc ảnh bệnh. Sau ảnh mail nói tui chiển thêm 5 triệu nữa, gói này lẽ ra 15 triệu, có người đã đồng ý mua giá này. Tui nói vậy anh bán cho người đó đi, trả lại tiền cho em là được. Tui cũng lu bu nên đâu 1 tháng sau mới nhắc, ảnh im lặng.

Sau bữa tập thì chị Thuỷ, 1 chị tập chung, khoe tui là mới mua gói của Hạnh với giá 15 tr, chị Thuỷ là chủ Spa nên khôn, bắt anh Hạnh lên tận khách sạn ký chuyển nhượng xong thì đưa tiền mặt tại chỗ. Tui mới kể cho chị nghe, chị nói ủa sao em khờ quá vậy, tin người đưa tiền trước vậy không sợ lật lọng sao. Tui nói, thì em thấy ảnh tốt nghiệp ĐH Bách Khoa, rồi làm cty dầu khí, chị vợ làm giảng viên ĐH, cha mẹ ảnh là nhà giáo đồ,.. Chị Thuỷ nói, trời ơi, với tiền thì mọi cái nhân thân đó vô nghĩa em ơi.

Tui thời đó còn trẻ trâu và nhiều thời gian. Tui nhắn ảnh 2-3 lần nữa cũng không thấy phản hồi nên vô web trường ĐH chị vợ làm, coi danh sách giảng viên, lấy email của chị vợ, scan lệnh chiển phản, các email báo giá của ảnh lẫn HĐ chiển nhượng mới tui xin từ chị Thuỷ, nhờ chị nói ảnh trả lại tiền giúp em.

Mail xong thì ngày hôm sau chị vợ trả lời “Em à. Gói tập 20 triệu mà bán lại 10 triệu thì ai cũng thấy vô lý. Anh Hạnh bán hớ nên mới chốt giá đấy với em. Tại em không chịu trả thêm 5 triệu nữa nên ảnh bán cho chị Thuỷ. Tiền bạc với anh chị không quan trọng, quan trọng là tình người với nhau. Mà đây là giao dịch riêng của ảnh với em, chị không biết, đừng gửi mail cho chị nữa”.

Xong tui biết vô phương rồi, nên viết 1 cái mail cuối cùng, đính kèm hết các file giao dịch, có c.c cho chị vợ lẫn chị Thuỷ lẫn quản lý khách sạn chỗ tập. Email như sau:

Dear anh Hạnh (lúc chửi vẫn dear và anh).

Đây là email cuối. Em mới ra trường, ngây thơ tin vào đạo đức của anh nên mới bị anh lừa, em không nghĩ được là anh tham lam đến vậy. Thật ra những người mà bị mình lừa được đều là những người họ tin tưởng mình cả, nên ai lừa người tất yếu sẽ bị quả báo nặng nề về sau. Của thiên thì trả địa, tiền lừa của người thì trời sẽ lấy lại, bằng cách này hay cách khác, người khôn sao lại trời.

Xưa anh nói với em là cha mẹ anh là nhà giáo, dạy dỗ anh nghiêm khắc và đặt tên anh là Hữu Hạnh nhưng em nghĩ là Bất Hạnh thì đúng hơn.

Mẹ em cũng nhà giáo, nhưng bà luôn dạy em giấy rách giữ lấy lề, cái gì sở hữu của người ta thì là của người ta, mình chiếm đoạt là vô lương vô nhân, em được uốn nắn từ nhỏ như vầy bởi mẹ em cũng là người tử tế, nóc nhà sao thì con cái sống theo vậy.
Thôi số tiền này em tặng anh, anh cầm sang Úc xài thì nên nhớ đó là tiền lương mồ hôi nước mắt một thanh niên nghèo khổ mới ra trường, làm quần quật cả tháng mới có.

To chị vợ: Mèo mả thì gặp gà đồng, nồi nào thì úp vung nấy, em hơi bất ngờ nhưng cũng biết là trình độ học vấn, trình độ văn hoá và đạo đức là 3 phạm trù khác nhau. Cám ơn chị đã phản hồi!

Tui gửi xong thì delete hết mọi thông tin của họ. Bực vài hôm thì tập trung buôn bán kiếm tiền gỡ lại. Đến 1 lần tui đi Úc, tình cờ lại gặp anh Hạnh (còn tiếp).

(các bé thấy tui nói vậy nhẹ hay nặng? Các bé có từng chào bán cái gì đó, xong thấy bị hớ, tiếc tiền nên huỷ kèo không?).

TonyX – 1878630533510693339

Này là hồi tui trẻ trâu và tiếc tiền á, giờ hem có nói nữa, nhắn 1 lần không thấy trả thì thôi, ignore luôn vì không thích giữ quan hệ với nhóm người tham lam.

Từ từ phải lên chuyên nghiệp nha các bé. Ví dụ như việc hạc ngoại ngữ trên X này, mấy tháng đầu tui thăm dò thì thấy hạc tốt, nhưng sau lụi dần, đại đa số các bé trong XH là vậy, phải lập tức điều chỉnh, bằng cách chia 12 lớp cho 6 thầy cô. Vô nghe các lớp, thấy vui vẻ nhiệt tình hẳn lên. Rồi tui cho thi, thi lần đầu tui cho dễ (cho khó quá tụi nó nghỉ hạc hết sao, tui cũng thông minh mừ), rồi sẽ tăng dần lên, bé nào lười thì rơi rụng. Chỉ ai đi đến cuối con đường thì mới thấy hoa thơm quả ngọt.

Làm ăn cũng rứa. Ban đầu thì tự mình làm hết. Sản xuất cũng mình, rao hàng cũng mình, đóng gói cũng mình, coi tài chính tiền nong cũng mình. Nhưng nếu tiếp tục vậy thì sẽ lụi tàn, phải điều chỉnh lên mức chuyên nghiệp, phân công ai làm việc gì phù hợp nhất. 5-6 năm rồi mà vẫn ngồi đó cầm SP trên tay rao bán chốt từng đơn một thì đầu óc tổ chức của mình không có, không được xem là có trí tuệ. Phải tổ chức 1 đội ngũ bán hàng, việc bán hàng chốt đơn trực tiếp hãy để các bé nhỏ nhỏ mới ra trường làm, mình quản lý thôi. Nhiệm vụ của mình là đi tìm Sp mới, tìm thị trường mới, tìm cách marketing mới, mở rộng phạm vi làm ăn.

Lĩnh vực khác thì tui không biết, chứ như đi bán hàng, đi sales, thời tui còn trẻ còn khoẻ thì còn đeo bám khách, còn hái ổi thâu đêm suốt sáng với khách không mệt, chứ 50 tuổi rồi mà tui vẫn chạy đi tìm từng khách nhỏ lẻ, rồi nịnh nọt mấy người khách hàng đáng tuổi con cháu mình thì tui thấy mệt, hái ổi tăng 2 là về sáng ngủ dậy không nổi. Tóc bạc thì chỉ chào bán cho mối lớn, mối sỉ, còn bèo tép nhỏ lẻ thì để tụi nhỏ nó ăn.

Hồi xưa tui đi sale, thấy mấy anh mấy chị tóc bạc vẫn chạy xe máy đi chào hàng, thấy thương lắm. Tui với thằng bạn vừa đi vừa hát, giai điệu bài mẹ đào hầm, có bé nào biết hát hem.

Chị chào hàng
Chị chào hàng từ lúc tóc còn xanh
Nay chị đã phơ phơ đầu bạc
Chị vẫn chào hàng…

TonyX – 1881148056709836898

P/s: Bài này phù hợp với bé nào có đầu óc, suy nghĩ lớn, tích tự dăm bảy trăm tỷ để làm cái mình muốn trước khi rời trái đất. Còn các bé chỉ có nhu cầu kiếm dăm ba chục triệu/tháng thì thôi, không cần đọc.
Người có đầu óc không tốt thì đọc sẽ không hiểu, ko tưởng tượng được nên ko thấy thú vị gì với việc đọc sách. Không ép họ được, vì chỉ là con chữ vô hồn, họ ko thể hiểu cái đó là gì cả.

Nếu chọn buôn bán làm ăn thì từ từ đầu tư kho bãi chuyên nghiệp, ở vùng nông thôn cũng được, để có diện tích rộng, có xe ô tô đậu được, thuê trăm người vô đào tạo để bán hàng ngày đêm. Chuyên nghiệp mới tích tụ tư bản dăm ba trăm tỷ được.
Đây là kho bãi của những nhà buôn thời hiện đại. Các bé sẽ nghĩ đến việc, mỗi vùng sẽ có 1 cái kho của mình, sau đó là 1 tỉnh 1 cái, khách cần là ship trong thời gian ngắn nhất.

Tuyết Vy @tuyetvybentre
Dạ con cảm ơn Dượng chia sẻ bài học quý nhưng việc làm thay đổi suy nghĩ của gia đình khó quá Dượng việc nhỏ xíu như mỗi lần gợi mở quyển sách của Dượng cho đứa em hay đứa bạn con ở chung phòng cho nó mở rộng tư duy nói ra thì chỉ nhận câu tao bận lắm tao không có thời gian …hay em bận lắm

TonyX Người có đầu óc không tốt thì đọc sẽ không hiểu, ko tưởng tượng được nên ko thấy thú vị gì với việc đọc sách. Không ép họ được, vì chỉ là con chữ vô hồn, họ ko thể hiểu cái đó là gì cả.

Nghia Nguyen @nghianv514
Chào Dượng, cảm ơn bài viết như nói đúng tâm can người tóc bạc là trò đi sale khách nhí. Nó cứ nhạt nhạt, khách hỏi không trả lời thì không được, mà trả lời thì mình thấy có lỗi với bản thân.

TonyX Khách bây giờ cũng là thế hệ sau, người cùng thế hệ mình đã nghỉ hưu, bàn giao lại cho con cái làm chủ. Mình nên để tụi nhỏ nó làm, mình quản lý thôi.

Lucastuan @Lucastuan_Rice
Hèm gì nhiều lúc ra đường đứng bán cơm nắm, chào hàng trực tiếp thì thấy mình làm được, lanh lẹ hoạt bát hơn mấy đứa nhân viên bán hàng thời vụ của mình. Xong nghĩ lại, có giỏi chừng nào đi nữa thì cũng chỉ có 2 tay và 1 cái miệng, chỉ phục vụ đến 1 mức nào đó thôi. Mình phải như Tôn Ngộ Không, nhổ 1 nắm lông thổi ra cả chục, trăm người khác như mình thì mới nhân rộng lên được. Rồi quản lý nhập hàng, thu hồi công nợ, chi trả tiền lương cho nhân viên… là hết giờ để suy nghĩ cái mới. Dượng chỉ phải quá, biết ơn Dượng thiệt nhiều. Chúc Dượng nhiều sức khỏe. Khoe với Dượng con cũng mới phát triển thêm 1 chuỗi cơm nắm hiện tại dc 6 điểm. Giải quyết công việc làm thêm cho 6 em sinh viên vừa học vừa làm kiếm thêm thu nhập.
cơm nắm

, , , , ,



Source link

Contact Me on Zalo