Cây Tùng và Bụi Cỏ – thản nhiên xanh …
Hồi nhỏ, tui là chuyên gia đi mượn gạo. Mấy chị tui không đi, vì sợ người ta từ chối thì “quê một cục” (“quê” là ngại ngùng, xấu hổ, mắc cỡ). Có mình tui là không có cảm giác đó, tới nhà người ta là cười từ ngoài ngõ cười vào, nói chuyện với con chó con mèo của họ, rồi vòng tay lại thưa: “mợ Năm ơi, nhà con bữa nay hết gạo, má con sai con qua mợ Năm mượn 4 lon, cuối tháng má con lãnh gạo sẽ đem qua lại. Mợ Năm thương mấy chị em con nhen”.
Mới có chục tuổi, đẹp trai ngời ngời, lanh và ngoan vậy, chắc người ta “tan chảy” mà hiếm khi từ chối. Cũng có vài lần từ chối, xong tui quẹo qua nhà khác để mượn liền, hễ đi là phải có gạo mang về. Tui thường tự giải thích khi ai đó từ chối là: “chắc nhà họ cũng hết gạo, vì nếu có không lẽ không cho mượn, mình ăn no mà thấy người khác đói sao được”.
Lớn lên tui hiểu tui thuộc hệ triết học “nhân chi sơ tính bản thiện”, tức mặc định là mình và tất cả mọi người đều có sự lương thiện bên trong. Mọi rắc rối, tui đều giải thích theo hướng “chắc là hoàn cảnh hay gì đó mới làm vậy, chứ họ vẫn là người tốt”.
Và dĩ nhiên, nếu tui gặp người tiêu cực, người thuộc hệ “nhân chi sơ tính bản ác” thì họ ghét tui lắm, cho là mộng mơ, tô hồng sự thật, lạc quan quá đáng, ngây ngô ngu ngơ khờ khạo, bị lừa miết mà không sáng mắt.
Ở các khoá học ở nước ngoài, ngày đầu tiên hay ngày kết thúc, họ thường tổ chức party đứng. Có lần, tui hỏi 1 nhóm 3 bạn học người Việt, sao 3 bạn không cầm ly đi mời mọi người, cả 3 đều nói ngại lắm, lỡ người ta không muốn nói chuyện với mình thì sao.
Tui cầm ly đi mời người này người kia, cũng có người nhìn tui thấy dân châu Á, nói tiếng Anh kiểu ngoại ngữ thì mặt khinh khỉnh, thì kệ mẹ nó chớ. Tui không có khái niệm “quê 1 cục” khi người khác từ chối. Thì mình chủ động mà, người ta có đáp lại không là quyền của người ta, có thể do mình có cái gì đó chưa hay mà họ không muốn giao tiếp. Thì thôi, tìm người khác, 100 người không lẽ không có 1 người chấp nhận nói chuyện với mình?
Sau lớn lên, tui đi bán hàng, tui không ngại ngùng xấu hổ mắc cỡ gì. Chào mời từ sáng tới khuya, người ta từ chối thì tui nghĩ, chắc họ chưa có nhu cầu hoặc mình nói khi mời chưa có duyên dáng. Để lần sau, rút KN mời lại. Ở trên máy bay, tui chủ động bắt chuyện với người bên cạnh, họ không đáp lại thì thôi, tui vẫn tươi cười.
Sau này tui mới hiểu, có được điều này là tui bật chế độ “cái tôi min”. Mình có là ai đâu, mình đã là gì đâu. Mình tâm thế là cây tùng cây bách để vững vàng trước sóng gió cuộc đời, nhưng khi cần thiết thì vẫn là bụi cỏ nhỏ. Người ta thấy đẹp thì ngắm, người ta không thấy đẹp thì giẫm lên. Nhưng cỏ nó có chết đâu, mưa xuống thì vẫn xanh mượt đấy thôi.
“Người ta nói yêu nhau, yêu và hôn trên cỏ
Người ta nói chia ly, nói những điều đổ vỡ
Cỏ lặng lòng nghe hết –
Thản nhiên xanh…
Nguời ta cuốc cỏ lên, người ta trồng cỏ xuống
Hết thảy nỗi bi quan, hết thảy niềm hy vọng
Cỏ nhận mình đau ấy –
Thản nhiên xanh…
Lịch sử bước qua những vương triều vong thịnh
Cỏ đã đắp lăng vua, cỏ đã trùm mộ lính
Cỏ công bằng, nhân ái –
Thản nhiên xanh…
Cao hơn mọi khổ đau. Cao hơn nhiều hạnh phúc
Cỏ biếc như niềm vui, cỏ xanh như nước mắt
Vẫn nhận mình thấp bé –
Thản nhiên xanh…”
(Trương Nam Hương).
TonyX
https://x.com/Tony_Buoi_Sang/status/1864121561424552253
Xem thêm :
Bạn đọc comment:
Trung Thành Trần Công ty trước đây của tôi ngồi ké văn phòng của công ty Nhật. Bên mình thì toàn người Việt Nam, tiếng Nhật thì không phải ai cũng giỏi. Giờ nghỉ trưa thì ngồi túm nhau lại nói tiếng Việt.
Tôi mới bảo, thực ra người Nhật họ thấy có người VN ở đây, họ cũng muốn bắt chuyện lắm, nhưng phần lớn tính họ ngượng ngùng nên không dám. Còn anh em Việt Nam thì cũng muốn tận dụng cơ hội để luyện tiếng Nhật, nhưng tính cũng ngượng nốt. Thành ra hai bên muốn đến gần nhau mà lại không dám.
Thế là mặc dù tính tôi cũng xấu hổ, nhưng phải làm gương, tôi đến chào hỏi họ. Không phải vì mình muốn nói chuyện với họ, mà là mình “tạo cho người ta cơ hội được nói chuyện với mình”. Cùng lắm 10 người có 5 người nhìn mình như thằng ngốc, thì mình vẫn tạo cơ hội, vẫn đem niềm vui lại cho vài người khác. Mình làm, và bảo với anh em cách suy nghĩ đó, mình làm không phải vì mình, mà vì đem lại niềm vui, cơ hội cho người khác, cho dù có thể bị từ chối, bị quê, thì đem lại điều tốt được cho 1 người cũng đáng để thử. Thế là rút cục Nhật và Việt nói chuyện rôm rả. Cũng có người Nhật không thích điều đó, nhưng chỉ 1-2 trên 10 thôi.
Bạn đọc comment
Thủy Đinh @DinhNvi87828
Con tâm đắc câu này của Dượng: “Mình tâm thế là cây tùng cây bách để vững vàng trước sóng gió cuộc đời, nhưng khi cần thiết thì vẫn là bụi cỏ nhỏ”
TonyX
Nay lên sóng nhiêu đó. Các bạn túm lại và tương tác làm quen nhen, hoạt giao, quảng giao…vì đó là những tài sản lớn về sau cho mình!
Tuyet Nguyen @TuyetNguyen2911
Con thuộc nhóm tự vui, tự xoay xở với mấy thú vui giản dị như nghe nhạc, đọc sách, học thêm cái mới. Nhưng khi cần, con không ngại vay mượn, vì nghĩ đơn giản, ai cũng sẽ có lúc khó khăn, biết xin giúp đỡ cũng là một cách trưởng thành.
Vay được thì biết ơn, nhớ mãi và lo trả sớm. Không được thì con nghĩ chắc người ta có lý do riêng, không trách. Buồn thì buồn chút, nhưng chẳng lâu, vì còn bận xoay xở tiếp, không nhàn để mà nghĩ lung tung.
Bán hàng cũng vậy, không chốt đơn là chuyện thường. Mười người từ chối mới có một người cần, nên cứ làm tiếp.
Con quen sống kiểu này rồi, khó một chút cũng thấy bình thường, cứ lo tìm cách giải quyết thôi.
Phạm Thủy @phamthuy_Qngai
Hồi còn trẻ, cái tôi của con lớn quá nên hay sợ quê , ngại ngùng đồ. Giờ lớn hơn chút, nghĩ mình có là gì đâu nên đỡ nhiều rồi Dượng , nhất là sau khi qua X và gặp gỡ cộng đồng con Dượng dễ thương nhất quả đất.
Chúc mừng các bạn được Dượng cho lên sóng. Chúng ta cùng kết giao nhé. ❤️
Susan Khuyên Đỗ @Susankhuyendo
Hồi tối, con gái đọc bài này mà em lại khóc!
Hoang Trang Huynh Nguyen @TianetteHuynh
Con cảm ơn Dượng những bài học thật bổ ích ạ. Con nhớ một chuyện Dượng có kể là trước đó Dượng xin được đầu tư hay có đơn hàng của chú nào ở Hà Nội nhờ chi tiết vòng tay chào hỏi người lớn.
Nên mình muốn gì, xin hỏi mượn gì hay buôn bán gì thì đầu tiên nên lễ phép, cười từ ngõ cười vào và niềm tin vững chắc “nhân chi sơ tính bổn thiện”, cứ hạ mình làm bụi cỏ nhỏ than nhiên xanh
Tran Diem @AnhTc5
Dạ chị ơi, thản nhiên xanh ạ!
Hoang Trang Huynh Nguyen @TianetteHuynh
Cảm ơn bạn nhen. Soạn câu trả lời mà mắt nhắm mắt mở nên thiếu hỏi nè. Hihihi…
Tuấn Nguyễn @Songtuu
Dạ em cám ơn chị, chúc chị thật nhiều may mắn hen
Phương Thái @Thai_Phuong89
Nhờ là chuyên gia đi mượn gạo nên lớn lên có kĩ năng không biết ngại để mà bán hàng, kĩ năng này người khác phải mất nhiều năm mới có, trong khi mình đã có từ nhỏ! Nghèo cũng là lợi thế ạ! Lúc nhỏ con cũng dc đi bán buôn, Má giao 10 ngàn đi chợ nấu ăn cho 11 thành viên gia đình. Trong 10 ngàn phải mua đủ thịt cá rau.. 1000đ mỡ, 200đ hành, 300đ tỏi, 5000đ cá… Nhờ vậy mà lớn biết quán xuyến dòng tiền, biết lấy chỗ này đắp chỗ nọ, nên cứ làm kinh doanh lớn dần lớn dần!
Hường Nguyễn @HuongAotoi91
Dạ con cảm ơn Dượng, bài học hôm nay là “thu nhỏ cái tôi lại, đối diện vs sự phán xét đánh giá của ng khác, thấy họ nói đúng thì mình sửa, thấy sai thì bỏ qua”. Nếu muốn phát triển thì phải có dc điều này. Sau Khi bán hàng 1 thời gian thì con tự nhận ra để nhắc nhở bản thân rằng, Nếu mình ko tự tin quảng bá sp đó tức có 2 lý do: 1 là mình thấy sp đó không tốt như mình nghĩ, 2 là mình ích kỉ ko muốn chia sẻ cho mọi ng về 1 giải pháp tốt hơn. Nếu ko phải 2 lý do đó thì hãy tự tin mà nói, có ng không cần nhưng có người cần. Nhiều người từ chối chứng tỏ kỹ năng truyền đạt của mình chưa tốt thì phải học tập rèn luyện cải tiến dần.
Bich Ngoc Pham @pbnrosa
Lạc quan và luôn nghĩ điều tích cực cho người khác! Vậy là “nhân chị sơ tính bổn thiện “ hay quá hay quá ah. Dượng còn không ngại hướng dẫn chỉ dạy cho các thế hệ biết hay mà theo , biết chưa hay mà tránh. Cảm ơn Dượng nhiều nhiều ah
Nguyễn Quang Duy @NguyenduyLpk
Cái tôi min, thì niềm vui là max. Lớn lên con cũng nhận ra mình thuộc hệ ” Nhân chi sơ tính bản thiện” Thế nên niềm vui nhiều, Đến tận khi học lớp 8 mới nhận ra mình đẹp choai lận. Cuối cùng hay bị mang tiếng luôn bênh người ngoài.
Ngọc Bích_Sâm Hoàng Ngọc @ngocbich_sam
Dạ, Dượng. Mình có là ai đâu, mình đã là gì đâu. Mình tâm thế là cây tùng cây bách để vững vàng trước sóng gió cuộc đời, nhưng khi cần thiết thì vẫn là bụi cỏ nhỏ. Người ta thấy đẹp thì ngắm, người ta không thấy đẹp thì giẫm lên. Nhưng cỏ nó có chết đâu…
Hoàng Phi @Picrepe
Cậu bé Tony đi mượn gạo tướng lũn cũn dễ thương quá Dượng ơi.
Đinh Mai @dtmai68
Hãy như cỏ, nhỏ bé nhưng sức sống tiềm tàng.
Hồng Ân @mshongan8x
Đọc bài Dượng nhớ lại tuổi thơ cũng đã từng đi mượn gạo hàng xóm. Cũng có lúc ba mẹ đi làm ăn xa trên SG, ở nhà mấy chị em nhỏ đi ăn sáng ghi sổ, về Mẹ tính! 😆😆😆
Cherry @NguyThanh37
Con đôi lúc hoang mang, vì gặp chuyện không đúng ý mình là suy nghĩ chắc tại mình dở, ngta có lí do gì đó nên mới vậy. Suy nghĩ miết ko biết mình có bị gì ko, khác người quá vì chia sẻ với ai họ cũng nói mày thật ngây thơ. Đọc bài Dượng xong thì thấy ôi mình cũng là người bình thường☺️. Cảm ơn Dượng nhiều ạ.
Tuấn Nguyễn @Songtuu
Khiêm nhường, tích cực và tự tin, là những tính cách con vẫn hướng đến và rèn luyện mỗi ngày ạ. Câu chuyện của Dượng làm con nhớ đến kỷ niệm thời sinh viên, mang bánh dừa đi chào hàng trên từng cung đường, con phố, quán xá 🍀
Nguyễn Văn Chung @ChungNguyen0707
Dạ. Cái đầu thì con giống Dượng ạ. “Nhân chi sơ tính bản thiện”. Vốn dĩ ko thể nghĩ xấu cho ai dc. Luôn tự cắt nghĩa là họ đang gặp vấn đề gì đấy nên mới hành xử như vậy. Mình khó thì họ cũng khổ cũng nên. Còn cái “quê” thứ hai thì đúng là phải học hỏi Dượng để thay đổi nhiều ạ. Vốn dĩ ko phải ngại giao tiếp mà do bản tính tự ti về những gì mình biết ít quá nên giới hạn lĩnh vực trong lúc trò chuyện. Nên con chỉ thấy học để hiểu biết nhiều, đa lĩnh vực mới có lối thoát dc
HHoàng Tôn @ton_ton56189219
Dạ thích câu “ khi cần thiết thì làm bụi cỏ nhỏ “ cám ơn Dượng thân thương
Vu Duc Loc @Matongannhien
Dạ Dượng, mình có là ai đâu, có là cái gì đâu, hạ cái tôi xuống và bán hàng bán hàng tốt, làm tốt việc của mình, chăm chỉ, chai mặt thêm chút duyên nữa con đủ tự tin để chào khách khắp nơi ạ. 😀😀😀
Quynh Cao @quynhsongkhoe
“Cỏ thản nhiên xanh” 🧡
DuongBui @duongbuidng
Dạ con vào kết bạn, like bài của các anh, chị, em rồi ạ. Dượng làm con nhớ lại hồi bé, nhà con không phải đi mượn gạo nhưng phải mượn tiền để đi học, lúc đi học con cũng đi làm thêm ở chợ rồi làm nhân viên cho cửa hàng bán đồ ăn ngoài cổng trường, năm thứ 3 thì tự lên HN đi xin thực tập. Con cũng không ngại xuất hiện trước đám đông, đi học cũng hay xung phong phát biểu, sai các bạn cười thì mình cũng gãi đầu cười theo thôi ạ. Mình đi học mà. Nhưng đây là tính cách tự nhiên thích giao lưu chứ không phải là thích thể hiện, con có điểm rồi sẽ để cho các bạn trả lời, nếu không ai giơ tay con mới giơ để thầy cô hào hứng giảng bài. Còn bán hàng online đúng là con ít chào mời, con chăm viết bài, làm video, nghĩ các chiến lược bán hàng để khách hàng có nhu cầu mua hàng.
Đỗ Đại Dương @Duong762412
Những khó khăn ngay từ nhỏ đã tạo nên con người Dượng. Biết ơn Dượng!
Ngoc Anh @Anhlalanature
bài học là làm gì cũng thành quen Dượng nhỉ. Mà cái là Lần 1 đi mời ngại thật, Lần 2 nhấn nút gửi vẫn ngại. Tới nhiều lần là Chai mặt luôn
Phạm Hữu Quốc @huuquocoto
Dạ hay quá Dượng, con nhớ hồi lụt năm 99 ở Huế, mẹ con bán ngũ cốc bên chợ Đông Ba bị hư hàng hết. Xong ra vớt vát được ít về hông xôi đậu phộng, nấu chè đậu bán trước cửa Thượng Tứ. Chị con ngại không đi, kiểu gái mới lớn, sợ bị người ta chọc quê các kiểu. Con theo mẹ ra mời mọc khí thế, bán một buổi là hết sạch do lụt họ nghỉ hết.
Xong có mấy dì ăn bị đau bụng chửi quá trời chửi…
Kiểu: Con mệ này với thằng nớ bán xôi tau ăn sáng chừ chạy mấy vòng rồi. 😅 (chắc do đậu ngâm nước lụt mấy ngày rồi).
Sau này ra đời đi làm sớm, trải qua các va vấp, trả giá con luôn đặt cái tôi của mình ở mức min.
Nguyen Duy Linh @linhnguyen135
Con chào Dượng, hôm nay con đi làm cả ngày tối về phải lên xem Dượng có chia sẻ gì không.
Bài viết của Dượng làm con nhớ đến tuổi thơ của mình, hồi nhỏ con cũng hay đi mượn gạo quanh các nhà hàng xóm, hôm nào có tiền thì mua gạo trả lại người ta…giờ nghĩ lại hồi xưa mình không biết quê là thật. Rồi đến lớn chữ quê cũng không có có trong suy nghĩ của con, cứ làm, cứ mua, cứ bán miễn sao lương thiện là được.
Bây giờ không phải lo ăn từng bữa, không phải cầm lon đi mượn gạo nữa mà chỉ đi tặng gạo cho bà con thôi. Cảm ơn Dượng, cảm ơn cuộc đời!
Dung Bình Phước @Dung_Doan_BP
Hồi nhỏ, nhà con cũng mấy lần hết gạo, con cũng có xách cái nồi đi mượn gạo. Mình mượn rồi mình trả, nên con cũng không thấy mắc cỡ gì. Có lần con cũng ngồi phụ bán mít ngoài chợ, hồi xưa dưới quê con ít có mít, mít này tía con ở Lâm Đồng đem về nhà ăn, mà tiền xe mắc, nguyên trái bự quá má con xẻ ra, kêu con lên chợ bán. Con ngồi cả tiếng hổng ai mua, mà mẹ con dặn hổng được giảm giá. Xong xíu con mời được 2 người, người ta chê, kêu mít dừa không ngon, rồi đòi con bớt tiền, con bấm bụng bớt luôn, chốt bữa đó con bán đựơc 3 người. Về má con la quá: “bán không được thì đem về mình ăn, bớt vậy mất giá trị.” Kỷ niệm lần đầu bán hàng của con. Mà đến giờ con hổng biết câu nói của má con vậy đúng hay sai nữa Dượng.
Cam Nhung @Camnhunh
Cảm ơn Dượng mỗi ngày đều đặn lên bài dạy dỗ tụi con ạ. Cái tôi min, có gì đâu mà ngại
Toàn Tâm @ToanHo_PQ
Cảm ơn những năm tháng khó khăn đó đã góp phần tạo ra Dượng của chúng ta ngày hôm nay. Thông tuệ, uyên sâu, bác ái, táo bạo, nghĩ lớn làm lớn.
Vũ Ngọc – Jay (小武) @NgocDrukpa
“Cái tôi min cái tôi min cái tôi min” là điều mà ai làm nghề Sales cũng nên tụng niệm hàng ngày ạ. Có bạn Sales con lỡ lời giả bộ “chê” sản phẩm của bạn xíu mà lần sau đi ngang cửa hàng của bạn thiếu điều bị đốt phong long luôn ạ 😂
Kiều Duyên @PhatHongmi36586
Dạ Dượng hôm qua giờ nhờ Dượng mà các anh chị thương nên mua hàng con bán. Con sẽ bỏ đi tính hay quơ 1 cục để bán hàng tốt hơn ạ. Mình đã là ai đâu, đã là gì đâu mà quơ quơ
Kiều Duyên @PhatHongmi36586
Đây là con đi mượn gạo nhà Thím 8
Hương Việt @HuongViet85
Hồi nhỏ con chuyên gia đi mượn tiền. Tiền ngày, tiền tháng. Con tầm 10 tuổi bàn tay bé xíu xinh xinh đếm tới đếm lui những tờ tiền. Tâm hồn còn non dạy nhưng cũng biết thương Ba Má phải mượn tiền làm vốn để mua bán mà nuôi 5 anh em ăn học trưởng thành! Con nhớ về chuyện này chạy về nhà thương Ba Má nhiều hơn ạ!
HUY VINH NGUYEN @HuyPaulHuy
Hi Mr. Tony
Tui cũng vậy, mỗi lần đi hội nghị về là có thêm một ít đối tác. 51 tuổi rồi mà vẫn thích có bạn mới, mình nở nụ cười bắt chuyện thì có ai nỡ lòng nào từ chối heng .
Nhân Trần @NhnTrn999793
Dượng ơi, nhà con truyền thống bán tinh dầu Tràm, tinh dầu Sả mà ế quá trước hội chợ ở Đà Nẵng con cầm hàng đi bán mà ế chổng ế chơ con muốn quảng bá để đưa ra biến lớn thì phải làm sao dượng con mới 16 tuổi thôi hà còn học được còn sửa được ạ
William Nguyen @duyng
Dượng thật tuyệt vời! Chúc mọi ng luôn “thản nhiên xanh”
Thủy Trần @waterfull06
Bé nhà con hơn 8 tuổi nhưng bé có duyên với 2 cuốn sách cà phê cùng Tony và trên đường băng của Dượng. Bé đọc thuộc làu, đến khi gặp trường hợp tương tự bé lại nói những truyện trong sách Dượng viết. Và câu hỏi bé hỏi con là Dượng Tony năm nay bao nhiêu tuổi
Phu Bui @Willleminhkhang
Phải mặc định chế độ “cái tôi min”,
Con xin phép copy bài này về group nhân viên công ty con ạ,
Con cảm ơn Dượng nhiều🍀
Huỳnh Văn Hòa @hoanghoa108
Thấy câu ni hay phù hợp Dượng ơi.
Phạm Thanh @PhmThan38627875
Có lẽ những ai thuộc thế hệ 7X trở về trước khi đọc bài này thì hiểu, đồng cảm và thấy thấm hơn . ❤️
duan hoang @duan_2024
Tự nhiên thấy muốn nghe bài hát Tự Nguyện ạ
Lucastuan @Lucastuan_Rice
Trời ơii..Duyên!!
Con biết ơn Dượng nhiều.
Thanh Bình @AnhTiBi
“Mình có là ai đâu, mình đã là gì đâu”. Cái tôi min!
Tém lợi là bỏ bớt! Ah Không, nên bỏ hẳn cái chữ quê giùm cái! Cảm ơn dượng đẹp trai hồi nhỏ nhiều ah!
Trần Hồng Hạnh @hanhtran2024
Dạ, hôm nay con học thêm được câu “tâm thế là cây tùng cây bách để vững vàng trước sóng gió cuộc đời, nhưng khi cần thiết thì vẫn là bụi cỏ nhỏ.”
Thu Tran Thi @bega0301
Con cũng tin vào cái thiện nhiều hơn. Bữa rồi có kẻ tính lừa con đầu tư này nọ, mà nghe con bảo giờ chẳng thèm gì, chỉ thèm sao có thêm “bộ đồ lòng” để đem đi hiến tiếp. Cái hắn rén ngang, khí thế lừa đảo xuống hẳn. Khi bị con vạch mặt còn quay ra cảm ơn con vì thời gian qua đã nói chiện cùng 😝. Cơ mà, như Dượng nói, mình đi mượn đồ, mượn tiền mà dễ thương, uy tín thì ai cũng muốn cho mượn ạ.
Thu Tran Thi @bega0301
Hihi nghe kịch tính như phim hành động Dượng hén.
Phương Anh – Dưỡng Sinh @pa_duongsinh
Nuốt được cay đắng được sẽ tìm thấy vị ấm áp, mát lành. Giống như mứt gừng sẻ Huế hay món canh khổ truyền thống ngày Tết.
Hà Quyên @haquyen82
Dượng Tony lanh lợi từ nhỏ.
Chúc Dượng có thật nhiều nhiều sức kh
Lê Hương @LeHuong0610
Con cũng luôn nghĩ thiện như vậy á Dượng, nhưng xung quanh con ai cũng bảo con là khờ, làm như ai cũng nghĩ như mình. Và nhờ đọc nhiều bài của Dượng con đã tự tin hơn, có thêm sự động lực để ko thay đổi suy nghĩ thiện của mình.
Phạm Mạnh Đức @jsphamduc
Năng lượng tích cực ạ 🙂
Mong Thi @MongThi18886
Dạ, con đã đọc hết, con cũng tập khả năng này để buông bỏ bớt cái tôi sỉ diện, chấp ngã ạ
Sơn Nguyễn @sonnguyen83
Hồi bé đúng là toàn ngại ngùng, tận năm 2 ĐH vẫn mắc cỡ, lên HN, vừa đi học vừa làm nvkd bản thân được giao tiếp, va chạm nhiều hơn nên cũng khác xưa nhiều, chủ động bắt chuyện với người lạ, tự tin nói chuyện với mọi người.
Đức Tuệ @TueDucX
Con phải công nhận là bán hàng làm cho mình thêm tự tin, hết ngại ngùng. Ngoài ra thì còn mấy ngành dịch vụ và công tác xã hội. Thời sinh viên đang FA mà đi theo mấy khoá đó mặt dày đi tán gái max ping.
Nguyễn Vững @Vungcoi
Mượn gạo, mua thiếu, xin muối mắm rau cỏ,… tuổi thơ của mình trong đó. Vẫn làm nhưng vẫn ngại 🥺🥺
Phú @NguyenPhu127611
Đọc xong con cũng tan chảy với đức tính này của Dượng luôn.
Nên con cũng cố gắng nuôi dưỡng những thông điệp mà Dượng truyền đạt lại này.
Con cảm ơn Dượng nhiều ạ, con chúc Dượng ngày mới vui vẻ ạ.
6868 Lê Gia Mẫn @mansoldier6868
Dạ Dượng, cái tôi min cũng là phương châm sống của conn ạ, have a good day D
Cẩm Tú Đinh @CamTu2211
Dạ con cảm ơn Dượng chỉ dạy. Chúc mừng các anh chị được Dượng nhắc tên lên sóng ạ!
Nguyen Thi Lan Phuong @NguyenThiL29201
..”Mình tâm thế là cây tùng cây bách để vững vàng trước sóng gió cuộc đời, nhưng khi cần thiết thì vẫn là bụi cỏ nhỏ. Người ta thấy đẹp thì ngắm, người ta không thấy đẹp thì giẫm lên. Nhưng cỏ nó có chết đâu, mưa xuống thì vẫn xanh mượt đấy thôi.”
Nguyễn Thị Quí @ThQuNguyn13908
Con cảm ơn Dượng bài học sáng nay .
Cái tôi min. Cái tôi tỷ lệ nghịch với tri thức.
Điểm Nguyễn @Diem1789
Ghi nhớ bài học sáng nay:
Bỏ chữ ngại
Thu nhỏ cái Tôi
Không ngần ngại giao tiếp, bắt chuyện với mọi người xung quanh!
Cảm ơn D ạ!
Vladimir Tài 72 @thinhvuongteam
Ta chỉ là giọt nước
Giữa biển cả mênh mông
Ta là hạt cát nhỏ
Giữa sa mạc bao la
Có một rồi có hai
Tâm ta luôn rộng mở
Học hỏi và khiêm tốn
Giữa trốn đời buồn vui
hình
Thy Nguyễn @ThyNguyenAnnie
Thời con còn nhỏ trong xóm mọi người cũng hay mượn gạo qua lại, đong bằng lon sữa bò. Bây giờ con không thấy mọi người dùng lon sữa để đong gạo mấy nữa.
Ninh Lê Hải @Ninh_QN91
“Cỏ lặng lòng nghe hết…
Cỏ nhận mình đau ấy…
Cỏ công bằng, nhân ái…
Cao hơn mọi khổ đau.
Cao hơn nhiều hạnh phúc
Cỏ biếc như niềm vui, cỏ xanh như nước mắt
Vẫn nhận mình thấp bé
Thản nhiên xanh…”
Dạ Dượng, bỏ dần đi cái tôi ạ!
Pham The Quynh @QuynhAmDo
Mỗi lần tụt mood, được đọc bài của D là lại thấy có động lực, tâm trí sáng hơn.
Tuần nào cũng chào đều đặn mà nhiều khách chẳng thèm rep, hẹn gặp cũng khó khăn. Cái tôi mà lớn là không bán hàng được.
Thạch KR @thachkr89
Dạ, cảm ơn Dượng về câu chuyện sáng nay, con xin rút cho con vài ý chính, vui vẻ, thiện lành và cái tôi min ạ 🌱.❤️🔥
Lê Hoa @hoachapifood
Con nguyện làm cây cỏ, học chai lì với mọi từ chối, dẫm đạp. Dượng chia sẻ đúng chỗ yếu của con ạ! ❤️❤️
Giang Nguyễn @mikacomestic
” Lịch sử bước qua những vương triều vong thịnh
Cỏ đã đắp lăng vua, cỏ đã trùm mộ lính
Cỏ công bằng, nhân ái –
Thản nhiên xanh…”
Le Mi (May May) @MayMay752746
Dượng làm con nhớ lúc nhỏ, mùa mưa không có gì ăn, con cũng chạy mượn gạo khắp xóm, mượn cả miếng chanh, trái ớt. 11 tuổi nhỏ xíu, ngày rằm, mồng 1, lén gia đình ôm cái thúng bông cúc ra chợ bán. Lấy bông nợ, bán xong mới trả☺️
Đình Dũng @ledung02
Ngày nhỏ thiếu thốn đi đường
